Ngồi thừ xuống mép giường, Tịnh Nghi nghe thích thú trước sự đàn hồi của chiếc nệm lò xo cao cấp . Không nén nổi lòng, cô nhoài người nằm xuống . Ôi ! Tuyệt làm sao ! Êm dịu quá . Thật khác hẳn với lúc cô ngủ ở nhà trên chiếc giường ọp ẹp. Lăn một vòng rồi hai vòng trên chiếc giường gỗ quý trang trí đẹp như giường của một vị vua, Tịnh Nghi miệng cười sảng khoái . Thầm hỏi từ đâu rơi xuống tay mình một cơ hội bằng vàng như thế. Nhớ hôm đó, để cho cô ăn xong một bụng no căng, Hữu Bằng mới từ tốn lặp lại lời đề nghị : - Tịnh Nghi ! Theo cô thì tôi phải trả bao nhiêu một tháng thì cô mới chịu nhận lời làm vợ của tôi ? - Hả ? Trái nho Mỹ mắc nghẹn giữa lưng chừng cổ . Tịnh Nghi nghe giận run người . Thật không ngờ Hữu Bằng coi thường cô quá . Tự tiện ngã giá với cô như một con điếm trên đường. Cũng tại mày, ham ăn quá, để người ta xem rẻ . Giận mình không thể moi trả những thứ đã nuốt vào , Tịnh Nghi bật khóc trong hối hận : - Sao vậy ? - Hữu Bằng ngơ ngác - Sao lại khóc ? Ăn no chưa hả ? - No no cái gì ? - Tịnh Nghi oà lên nức nở - Khinh người quá lắm, dám tự tiện ngã giá với tôi như vậy, anh xem tôi là hạn người gì ? - Hả ? Chưng hửng một giây rồi chợt hiểu ra, Hữu Bằng vội lắc đầu. - Không . Cô hiểu lầm . Tôi không hề có ý xem thường, cũng không muốn ngã giá mua vui . Tôi chỉ cần cô đóng kịch, đến ở đây làm vợ hờ gạt nội và ba của tôi thôi. - Vợ hờ ? Những giọt nước mắt thôi tuôn chảy, Tịnh Nghi ngơ ngác . Hữu Bằng gật đầu : - Phải rồi . Vợ trên danh nghĩa vậy thôi . Nếu cô đồng ý, tôi sẽ trả cho cô một tháng năm triệu. Năm triệu đồng một tháng . Tịnh Nghi ngỡ tai mình bị ù đi . Có thật Hữu Bằng sẽ trả cô một tháng năm triệu tiền lương cho một công việc dễ như trở bàn tay ấy. Chao ôi ! Trong một giây, bao tương lai xán lạn hiện ra đầy trước mặt Tịnh Nghi . Với số tiền năm triệu ấy, cô sẽ làm được nhiều việc lắm . Đầu tiên là tạm sửa lại căn nhà tranh dột nát, đưa mẹ đến bệnh viện điều trị sẽ thong thả hơn sẽ dành dụm mua cho Nhật Hà một chiếc xe gắn máy . Em chắc sẽ mừng lắm, sẽ hoan hô vạn tuế bà chị này hết cở, rồi … - Sao hả ? Đồng ý không mà cười có vẻ vui mừng vậy ? Giọng Hữu Bằng vang lớn, Tịnh Nghi giật mình thoát cơn suy tưởng . Thẹn thùng vì đã biểu lộ sự hân hoan lên nét mặt, Tịnh Nghi nhẹ lắc đầu : - Tôi không nhận lời đâu. - Sao thế ? - Hữu Bằng lo sợ. Tịnh Nghi cắn nhẹ môi : - Vì anh là kẻ hay lật lọng, nói chẳng giữ lời . Lúc nãy, suýt tí đã hại tôi chết tươi rồI . Biết đâu lần này, khi tôi mắc mưu rồi anh sẽ quên, sẽ lật lọng, sẽ bảo tôi là vợ thật. - Cái gì ? Xem cô là vợ thật ! Ôi … - Hữu Bằng bật lên cười lớn - Tịnh Nghi ! Cô đánh giá mình hơi cao rồi đấy . Nhờ cô, chẳng qua vì tôi không muốn bị ba và nội ép buộc phải cưới vợ thôi . Nếu muốn vợ, tôi thà cưới quách Kim Tuyết lúc nãy cho xong cần gì phải dài dòng rắc rối . Cô ta chẳng phải đẹp hơn cô, đủ điều kiện hơn cô gấp vạn lần sao ? Hừ ! Bị so sánh thua sút, tự ái dâng trào, Tịnh Nghi hất mặt lên cãi lại : - Tôi công nhận mình nghèo hơn cô ta thật, chứ không công nhận mình xấu hơn cô ta đâu. - Hả ? - Hữu Bằng lại bật cười, gã gật đầu - Ừ, thì cô đẹp, nhưng sắc đẹp của cô cũng như hàng vạn cô gái khác không bao giờ làm động lòng được tôi đâu . Tin đi - Ngưng một chút gã hỏi - Sao hả ? Đồng ý chứ ? Muốn gật đầu vì mức lương hấp dẫn, nhưng Tịnh Nghi vẫn còn nghe nghi ngại : - Vậy thì anh nói đi . Tại sao lúc nãy lại lật lọng, hại tôi điêu đứng chứ ? - Ừ thì … Đưa tay gãi tóc, Hữu Bằng khẽ ngập ngừng . Thật tình anh chẳng muốn hại cô, cũng không nghĩ là mọi việc lại diễn ra tồi tệ thế. Hồi sáng thức dậy, vừa chải răng, anh còn vừa lảm nhảm lại mấy câu trong kịch bản . Chỉ đến khi bước xuống thang lầu mới giật mình hoảng hốt . Trời ! Không ngờ ba lại mời khách đông đảo thế . Vậy mà mấy bửa nay anh cứ định ninh, cứ ngỡ ông sẽ theo ý mình, tổ chức tiệc đính hôn gọn nhẹ trong phạm vi gia đình thân tộc. Làm sao bây giờ ? Hữu Bằng nghe run sợ anh không đủ trơ trẻn và bản lĩnh diễn kịck trước từng ấy người đâu . Làm sao anh có thể tự nhận mình là kẻ sở khanh, phụ tình, phụ nghĩa trước từng ấy người . Họ toàn là khách hàng quan trọng, là bạn bè, là bậc trưởng thượng mà anh tôn kính . Mặt mũi nào … Trong khi rối rắm, Hữu Bằng chỉ kịp nghĩ ra một cách thôi, là chối biến đi tất cả, coi như mình không hề quen biết Tịnh Nghi . Dù vẫn biết rằng dùng cách ấy thì hơi ác, hơi bất công với Tịnh Nghi, nhưng … hiện tại còn cách nào hơn cách ấy . Cô bất quá chỉ là một cô gái giao hàng bình thường không tên tuổi, không danh tiếng, quê một chút chẳng sao . Bù lại … cô sẽ được anh trả thêm ba triệu sau khi sự việc giải quyết xong. Hữu Bằng không ngờ đến lòng dự ái quá lớn của Tịnh Nghi, càng không ngờ đến cách giải quyết hợp tình, hợp lý đầy tính nhân bản của ba và nội . Họ đã không giận dữ, không xấu hổ trước thái độ trác táng của anh, cũng như không hề quan tâm đến hoàn cảnh xuất thân nghèo khó của Tịnh Nghi . Họ chỉ nghĩ đến đứa cháu đích tôn, đến giọt máu của mình nằm trong bụng Tịnh Nghi thôi. Trời ơi ! Sao mà anh ngu ngốc quá ! Sao anh không chịu hiểu rằng … đứa cháu chính là nỗi khát khao, là hạnh phúc của nội và ba đã mong đợi bao ngày. Và cũng chính từ thái độ chào đón của họ đã giúp Hữu Bằng nghĩ ra cách chọn Tịnh Nghi là cô vợ hờ, làm bình phong giúp anh kéo dài thời độc thân đến vô thời hạn. Chỉ cần mỗi tháng bỏ ra năm triệu, anh có thể ung dung không phải lo lắng gì cả . Một khi đã có Tịnh Nghi cùng đứa con giả trong bụng của cô, anh không cần phải sợ phải lo đối phó với ba và nội . Họ sẽ không còn giận dỗi, bắt buộc anh cưới vợ ngày một ngày hai nữa. Giọng nói chân thành, ánh mắt sáng trong của Hữu Bằng đã khiến Tịnh Nghi cảm thấy an tâm . Tin lời anh là thật … cô thôi không giận dỗi, vui vẻ nhận lời làm cô vợ hờ của anh vô thời hạn . Tuy vẫn biết chuyện này để lọt ra ngoài, đời của mình kể như xong . Không một chàng trai nào dám cưới cô làm vợ, cũng như không có ai sẽ tin vào sự trong sáng của cô vớI Hữu Bằng. Nhưng … vì mẹ, vì em, Tịnh Nghi quyết hy sinh tất cả . Trọn kiếp này ở vậy không lấy chồng cũng được mà . Chồng có gì quan trọng mà cô phải lo lắng chứ ? Miên man trong sự suy nghĩ, Tịnh Nghi ngủ quên lúc nào không biết. Cô đã ngủ một giấc dài … có lẽ là lâu lắm . Và cô sẽ chẳng giật mình thức dậy đâu, nếu không bất ngờ bị một vật gì đó thật nặng đập mạnh xuống người mình, rồi thêm một cái gì thật nặng mùi phủ lên mặt mũi cô nghe khăm khẳm. ng tay hất tung cái vật nặng mùi ra khỏi mũi mình, Tịnh Nghi nhìn thấy ngay dáng một người đàn ông to tướng . Dù gã quay lưng lại, cô cũng nhanh chóng nhận ra Hưu Bằng . Gã chồng hờ của cô đang làm gì thế nhỉ ? Ồ ! Gã đang thay quần áo . Và rất vô duyên, rất không ý tứ ném vung vãi áo quần lên người cô . Cái vật nặng đập mạnh xuống bụng cô lúc nãy là chiếc quần Jean, còn cái miếng có mùi khó chịu kia không gì khác hơn là chiếc áo sơ- mi của gã. Hừ ! Chưa kịp bất bình, Tịnh Nghi đã xanh máu mặt . Hữu Bằng quên mất sự hiện diện của cô rồi sao, mà … cởi hết quần áo ra vậy . Cả chiếc quần lót nhỏ xíu kia … cũng toan cởi nốt không chừa … - Á … á … - Sợ gã sẽ cởi luôn mảnh vải cuối cùng, bày ra hình dạng nguyên thủy của mình, Tịnh Nghi vội kêu lên - Dừng lại ! dừng lại đi ! Hả ! Giật bắn người lên, Hữu Bằng quay nhanh người lại rồi sững người ra chết điếng . Liêu trai chí dị chăng ? Bổng nhiên trên giừơng ngủ của anh xuất hiện một con hồ ly tinh đầu tóc bờm xờm vậy ? Nửa người được chiếc khăn của anh đắp kín, nửa người đang ngồi nhỏm dậy, đôi mắt trợn trừng nhìn anh như quái vật. À ! Bây giờ mới giật mình chợt nhớ, Hữu Bằng chụp chiếc khăn treo trên giá quấn nhanh vào bụng mình, cũng như hoàn hồn kịp tỉnh nhớ ra . Hôm nay là ngày Tịnh Nghi đến nhà anh làm vợ như đã hẹn . Trời ơi ! Sao anh vô tâm … quên mất chứ ? Nhưng …ai cho cô ta vào phòng ngủ của mình ? nhìn đống chăn nệm bị Tịnh Nghi làm nhàu nát, Hữu Bằng kêu lên giận dữ : - Nửa đêm, sao bổng dưng chui vào phòng người ta hả ? - Không phải tự dưng đâu . - Chẳng dám nhìn thẳng vào bộ ngực trần quá vạm vỡ của Hữu Bằng, Tịnh Nghi cúi thấp đầu lí nhí - Tại nội và ba anh bắt tôi vào đây đó. - Sao hả ? - Quên nỗi bực mình, Hữu Bằng ngồi luôn xuống mép giường, quan tâm hỏi - Chuyện thế nào ? suôn sẻ chứ ? Họ có nghi ngờ chút nào không ? Nhỏ lớn chưa từng ngồi gần một người đàn ông, nhất là người đàn ông đó lại ở trần, ngoài chiếc quần con chỉ quấn một cái khăn, Tịnh Nghi cảm thấy ghê ghê . Nhích vội vào sát góc tường, cô nhăn mặt : - Anh mặc quần áo vào đi . Để như vậy, nói chuyện … e không tiện. - Hả ? Thốt lên một tiếng rồi mới nhận ra cách ăn mặc của mình kỳ cục quá, khiếm nhã vô cùng, Hữu Bằng thấy quê quê . Lại bị con gái sửa lưng nữa . Thật là mất mặt, mất phong độ quá chừng. - Áo của anh đây . - Không nhận ra vẻ khó chịu trên mặt Hữu Bằng, Tịnh Nghi nhặt chiếc áo lên trao cho anh - Mặc vào đi ! Xưa nay vẫn quen thói độc tài, Hữu Bằng ghét nhất là phải vâng lời ai đó . Nên dù rằng biết mình sai, anh vẫn bướng bỉnh trừng đôi mắt : - Sao không tiện ? Ai bắt cô nhìn mà ngại chứ ? Đây là phòng của tôi, tôi muốn mặc gì tùy thích . Không muốn nhìn thì nhắm mắt lại đi. Sao lại ăn nói ngang tàng như vậy nhỉ ? Tịnh Nghi nghe lạ lẫm . Thật chẳng đúng phong cách một giám đốc chút nào . Cứ như Nhật Hà em cô lúc cãi chày cãi cối. - Tôi không nhắm mắt lại cũng chẳng thèm tranh cãi đâu . Tôi làm người, it nhiều có chút nguyên tắc riêng của mình . Nếu anh không tôn trọng tôi, tôi sẽ không làm nữa . Hợp đồng … sẽ chấm dứt tại đây. Nói xong, cô đứng dậy xăm xăm bước nhanh ra cửa . Hữu Bằng vẫn ngồi yên bất động, thi gan .
Anh không tin Tịnh Nghi dám bỏ về đâu . Với số tiền năm triệu bỏ ra, anh muốn cô phải hiểu nơi đây anh là ông chủ và … người duy nhất phục tùng mọi mệnh lệnh là cô . Cô không thể bắt bẻ, buộc anh thế này, thế nọ . Nhưng Tịnh Nghi đã đặt tay lên núm cửa, và … chẳng có vẻ gì sẽ quay đầu lại . Để cô ả về luôn đi . Hữu Bằng muốn thế lắm, song lai. biết mình không thể trơ gan được . Nên khi cánh cửa kia mở ra, anh chợt nghe giọng của mình gọi giật lên : - Dừng lại. - Có chuyện gì ? Không quay đầu lại, Tịnh Nghi hỏi với giọng bề trên . Tức ứa gan, nhưng Hữu Bằng cố nén : - Hợp đồng vẫn được duy trì . Tôi mặc đồ vào đây. - Ừ, cứ mặc đi . Bao giờ xong thì gọi một tiếng. Tịnh Nghi vẫn không buồn quay đầu lại . Hữu Bằng cầm lấy cái áo, nghe máu nóng bừng lên mặt . Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, anh nhượng bộ một người con gái. - Xong rồi, quay mặt lại đi. Giọng Hữu Bằng gắt gỏng, Tịnh Nghi xoay người lại, nhoẻn miệng cười nhí nhảnh : - Vậy có được không ? Rồi chạy đến bên mép giường, cô ngồi xuống cạnh Hữu Bằng . Nhưng anh đã đứng lên. - Chúng ta ra ghế salon cho nghiêm túc. Biết anh trả đòn mình, nhưng Tịnh Nghi không cảm thấy phật lòng . Gật đầu, cô nhanh nhẹn chạy ra ghế salon, còn vui vẻ rót trà ra tách mời anh nữa, như không biết hành động của mình càng làm Hữu Bằng ứa gan hơn. - Bây giờ cô kể đi . Cuộc gặp gở sáng nay ra sao hả ? Ba và nội tôi tin ngay chứ ? - Vâng . - Tịnh Nghi gật đầu ngay sau khi hớp một hớp trà - Ngon quá … anh uống một tách đi. - Cám ơn, tôi không khát . Tiếp tục đi. Hữu Bằng bực bội , tính anh ưa dứt khoát, sao Tịnh Nghi rề rà thế. - À ! Ba và nội của anh đã tin ngay, chẳng chút nghi ngờ khi tôi bảo với họ rằng : Đích thân anh đã đến nhà tôi, năn nỉ tôi trở lại. - Cái gì ? - Nhỏm hẳn người lên khỏi ghế, Hữu Bằng cảm thấy bị xúc phạm nặng nề - Ai dạy cô nói thế ? Cương vị tôi thế này mà … năn nỉ cô ư ? Cô tự nâng giá trị mình lên cao quá. - Tôi không tự nâng giá trị bản thân mình . - Tịnh Nghi bình thản - Tôi chỉ hợp thức hóa vấn đề trở lại của mình thôi . Nếu không bảo anh đến tận nhà năn nỉ, thuyết phục thì … nội và ba anh có tin vào việc tôi bổng dưng xách va li đến nhà anh ở lì không ? Nghe có lý, nhưng Hữu Bằng vẫn thấy ấm ức làm sao . Anh không đời nào qùy lụy con gái … dù chỉ là trong tưởng tượng, trong lời nói suông thôi. - Anh yên tâm . Tôi không chà đạp lên sĩ diện đàn ông của anh đâu . - Như hiểu được lòng anh, Tịnh Nghi hạ giọng - Bởi sau câu đó, tôi có nói thêm rằng, vì quá yêu anh, tôi đã không chờ anh nói đến tiếng thứ hai, cũng không cần anh đến rước như đã hứa . Tự mình, tôi đã tìm đến nhà của anh đấy. - Nghe được . - Hữu Bằng gật đầu trong niềm tự ái được vuốt ve . - Rồi cô tính sao ? Suốt đời ở chung với tôi trong căn phòng này ư ? Tôi thật không chịu nổi sự hiện diện của một người con gái ở cạnh bên tôi suốt đêm ngày như vậy ? - Thế anh tưởng tôi chịu nổi sao ? - Tịnh Nghi đáp lại ngay - Tại lúc nãy nội và ba của anh ép mãi tôi mới vào thôi . Họ bảo : “Đâu lý nào vợ chồng mà mỗi người một phòng như vậy ?” Ai da ! Lại nảy sinh vấn đề rồi. Đưa tay bóp trán, Hữu Bằng cảm thấy điên đầu nhức óc . Là tay sừng sỏ, lừng lẫy chốn thương trường, tính đâu thắng đó, chưa từng sơ hở bao giờ, vậy mà chỉ một việc cỏn con, chẳng đáng gì lại vướng không biết bao nhiêu sai sót chết người. Thế mới biết phụ nữ là trung tâm của mọi vấn đề rắc rối . Chưa xong việc thanh minh lấy lại tuổi tên, uy tín với mọi người, giờ lại phải đối phó với việc phải ở chung phòng với Tịnh Nghi . Chao ôi ! Ở riêng là phương án không chấp nhận được . Nội và ba sẽ nghi ngờ, sẽ để tâm theo dõi, sẽ hỏng bét . Còn ở chung … Trời ơi ! Làm sao anh chịu nổi ? - Anh tính lẹ đi, tôi còn phải ngủ nữa, khuya lắm rồi. Ngáp một cái không ý tứ, Tịnh Nghi vươn vai cho những khớp sương kêu răng rắc . Hữu Bằng nhăn mặt : - Này, đề nghị mai mốt cô có ngáp, hãy lấy tay che miệng lại . Con gái gì chẳng ý tứ chút nào. - Được thôi. Tịnh Nghi gật đầu rồi lại ngáp . Dù cô có lấy tay che miệng, đúng theo lời được bảo, Hữu Bằng vẫn cảm thấy bực mình kinh khủng . Vậy là đêm nay anh và cô ả phải ngủ chung một phòng với nhau rồi . Lẽ nào hôm nay phải mặc nguyên bộ đồ tây để ngủ ? Bực bội, chật chội chết người đi được, bởi xưa nay anh đã quen không mặc đồ mà ngủ. Chẳng còn cách nào hơn đâu, ngồi đây ca thán mãi được gì ? Hữu Bằng đành đứng dậy, ném mạnh chiếc mền vào người Tịnh Nghi : - Cứ tạm ngủ ở salon, ngày mai tính tiếp. - Ngủ salon ? Anh bắt tôi ngủ ở salon ư ? Giọng Tịnh Nghi đầy bất mản . Hữu Bằng trợn mắt : - Chứ ở đâu ? Hỏng lẽ … cô muốn lên giường ngủ cạnh bên tôi hả ? - Ai mà thèm muốn chứ ? Trề dài môi, Tịnh Nghi phụng phịu đứng lên . Dùng cái chăn phủi lên mặt ghế salon sạch bong mấy cái, cô nằm luôn xuống một cách thản nhiên, như Hữu Bằng không hề có mặt trong phòng vậy. Khốn kiếp ! Thầm mắng trong lòng, Hữu Bằng bước lên dọn dẹp lại cái giường . Kéo thẳng lại tấm drap đã bị Tịnh Nghi làm nhàu nát, tự nhiên anh cảm thấy ghê ghê . Lúc nãy, Tịnh Nghi đã nằm ở đây rồi, dường như còn phảng phất mùi đàn bà, nghe khó chịu, buồn nôn quá ! Cả bộ đồ chết tiệt này, sao cứ bó chật vào người . Thật là khó chịu ! Máy điều hòa đã mở đến công suất tối đa rồi mà Hữu Bằng vẫn nghe nực nội . Cả đêm dài lăn qua, lộn lại trên giường, anh không sao chợp mắt, ứa gan nghe tiếng ngáy của Tịnh Nghi vang đều đặn . Trời ơi ! cô ả ngủ ngon lành quá. Thái à ! Nhìn mặt thằng Bằng phờ phạc quá, lại dậy trễ hơn ngày thường nửa tiếng. Chắc đêm qua... nó thức khuya lắm. Vừa thoáng thấy bóng Hữu Bằng bước xuống thang lầu, bà Thanh lập tức khều vai ông Thái thì thầm : - Đúng vậy . - Dùng nĩa ghim khoanh xúc xích cho vào trong miệng, ông vui vẻ - Mọi chuyện sẽ đâu vào đó, má cứ tin con đi. Cái chiêu nhốt hai đứa chung một ph`ong của con kinh nghiệm lắm . Hồi hôm, chắc nó đã dỗ được con bé. Đã trở thành thói quen, nên sáng nào cũng vậy , dù ngủ sớm hay muộn Tịnh Nghi cũng thức dậy đúng năm giờ. Nấu một ấm nước sôi, rửa mặt, lau mình cho mẹ xong là cô nấu tiếp món điểm tâu cho cả nhà ăn . Chẳng có gì, chỉ là nhúm tôm khô và bánh bún gạo, nhưng nhờ học lóm bác Ba bếp trưởng cách nêm, nên món bún rẻ tiền của cô vừa ngon vừa đẹp . Nhật hà hôm nào cũng ăn một tô đầy, còn đòi thêm chút nữa chứ . Mẹ cũng thích món bún nầy của cô lắm đó. Chống tay ngồi dậy, Tịnh Nghi bỗng nghe cái cổ mình quẹo đơ, cứng ngắt . Bị trật cổ mất rồi, toàn thân lại đau ê ẩm nữa . Thủ phạm chắc là chiếc ghế salon kia . Tên Hữu Bằng này thật ác, cả đêm dài bắt con gái người ta nằm co trên ghế như con tôm vậy. Nhìn qua giường , thấy Hữu Bằng vẫn còn đang ngủ , Tịnh Nghi rón rén đẩy cửa bước ra ngoài . Đúng là nhà giàu có khác , cả con Sen cũng chưa thức dậy. Đi loanh quanh một vòng trong gian nhà im ắng , Tịnh Nghi nghe buồn chán quá . Giờ này, chắc thím Sáu đã sang lo cho mẹ . Cô đã hứa trả cho thím một triệu đồng một tháng, để thím lo săn sóc mẹ thật chu toàn . Số tiền quá lớn, so với mức lương lao động phổ thông nên thím mừng rối rít , hứa sẽ thật cẩn thận chu đáo . Nhưng Tinh Nghi cũng không an tâm lắm, nhủ lòng sẽ trở về xem xét vào một ngày gần nhất. Lam` gì để giết thời gian bây giờ nhỉ ? Đi lòng vòng một hồi cảm thấy đói bụng, Tịnh Nghi quyết định sẽ làm món điểm tâm đãi mọi người . Không biết trong tủ lạnh có tôm khô không nhỉ ? Cả bún khô nữa . Có lẽ ngày mai, nên dặn con Sen khi đi chợ mua thêm những món này. Ồ ! Cửa tủ lạnh vừa mở ra, mắt Tịnh Nghi sáng long lanh thích thú . Nhiều đồ ăn quá. Dễ chừng cả một cửa hàng bách hoá sắp đầy trong đó. Để xem, Tịnh Nghi đưa tay cầm thử từng món lên. Chả lụa, dăm bông, xúc xích, thịt nguội, ham- bơ- gơ , bánh mì sandquich đầy đủ cả . Không cần nấu nướng gì cũng có thể dọn được lên bàn một bữa điểm tâm thịnh soạn . Nhưng... hôm qua đã ăn những món này rồi , hôm nay lẽ nào dùng lại . Toàn thức ăn chế biến sẵn, khô khan quá . Buổi sáng tuyệt nhất vẫn là được ăn một tô bún gao. nấu tôm khô, thơm lừng mùi han`h tỏi, nóng hôi hổi, vừa thổi vừa ăn. Lục tìm sâu hơn vào trong tủ lạnh, Tịnh Nghi tìm được môt. ít tôm tươi để trong ngăn đá . Nhìn thấy hủ bột gạo đầy trên kệ, cô bỗng nảy ra ý định nấu bánh canh bột xắt. Món nay, hồi nhỏ mẹ từng nấu cho chị em cô ăn rồi, làm tuy cực nhưng ngon lắm. Phải quết tôm, phải vo bột ..lại còn phải nấu hơi lâu nữa. Hì hục một luc , Tịnh Nghi cũng nấu xong nồi bánh canh bột xắt . Trông ngon lành, hấp dẫn làm sao vái vẻ lềnh bềnh của bột hòa lẫn những viên tôm màu hồng nhạt, thơm nức mũi, cô chỉ muốn ăn ngay môt. chén đầy. Thôi chết ! Mình chưa súc miệng . Ăn một miếng rồi mới nhớ ra , Tịnh Nghi bật lên tự cười mình rồi vội chạy về ph`ong. Theo thông lệ , cô biết mình phải tắm một cái, mới có thể sảng khoái, vui vẻ thưởng thức món bánh canh tuyệt vời kia. Chà ! Bước lại gần cái bồn tắm , mắt Tịnh Nghi lại long lanh sáng . Từng nhìn thấy các diễn viên tắm trong bồn lúc xem phim, cô không ngờ cuộc đời mình lại có lúc được thả nằm dài trong một phòng tắm đủ tiện nghi và sang trọng thế. Đêm qua trằn trọc đến khuya, nên sáng nay Hữu Bằng dậy muộn . Nhìn lên thấy cây kim đồng hồ đã nhích gần con số bảy, anh hốt hoảng bật dậy ngay . Qươ vội cái khăn treo trên sào, anh bước nhanh vào toilet.
Cửa phòng tắm cài cứng ngắt . Sao lạ vậy ? Hữu Bằng ngẩn người ra ngơ ngác. Phòng vệ sinh này của riêng anh, mọi người ai cũng biết , sao... à, phải rồi, lại cô ả Tịnh Nghi. Đôi mày cau lại, Hữu Bằng nghe khó chịu và kinh tởm. Anh không chịu nổi cảnh mình phải xài chung toilet với một người con gái . Dơ bẩn và kinh dị lắm . Mà... cô ả làm gì mà lâu thế nhỉ ? Bực mình quá, anh dộng tay ầm ầm vào cánh cửa không cần tế nhị : - Tịnh Nghi ! Cô chết luôn trong ấy sao ? - Đợi chút ..một chút nữa thôi. Giọng Tịnh Nghi vọng ra đầy vui vẻ . Hữu Bằng nhăn mặt : - Nhớ dội cho kỹ đó... Một chút của Tịnh Nghi đã kéo dài hơn 5 phút. Lần này, Hữu Bằng phải hét lên : - Tịnh Nghi ! Cô xong chưa ? - Xong rồi, xong rồi đây . Làm gì mà la dữ . - Cánh cửa bật mở , rồi Tịnh Nghi bước ra với mái tóc tòn nhỏ nước ròng ròng - Tắm... dĩ nhiên phải lâu rồi. Tắm ! Cánh mũi Hữu Bằng chợt phập phồng . Anh không hiểu Tịnh Nghi xài loại xà bông gì mà mùi nghe lạ quá, đầy ấn tượng, để anh xưa nay vốn bàng quang cùng phái nữ cũng phải tò mò. Ạch ! Vừa quay lưng , chưa kịp cài chốt cửa , Hữu Bằng bỗng thấy toàn thân mất thăng bằng , bàn chân trượt dài trên nền gạch láng , anh té luôn một cái nằm dài. - Ối trời ơi ! Anh có sao không ? Từ ngoài cửa phòng , Tịnh Nghi nhảy bổ vào lo lắng. Ê ẩm cái bàn tọa. Cái tay dường như trặc mất rồi . Đau quá ! Hữu Bằng mở trừng đôi mắt nhìn Tịnh Nghi giận dữ : - Còn hỏi nữa, thủ phạm là cô đó. - Là tôi ư ? Tịnh Nghi nghiêng đầu hỏi lại, rồi chợt hiểu . Đúng là lỗi tại cô... nhưng chỉ một nữa thôi, một nữa kia là của Hữu Bằng . Ai bảo anh hối quá, để cô không kịp xối sạch hết dung dịch xa bông trơn tuột khắp sàn . Rất muốn trả lời, song tội nghiệp anh vừa bị té, cô thôi không cãi : - Xin lỗi anh , để tôi rửa sạch hết nước xà bông. - Không cần. Cô làm ơn biến ra khoải đây giùm tôi. Hữu Bằng gắt gỏng . Ui da ! Sao vẫn còn đau quá . Té một cái nằm dài trươc mặt cô ả còn gì sĩ diện . Đúng là xúi quẩy ! Cài chặt cửa, trút bỏa áo quần ướt nhem, Hữu Bằng bắt đầu công việc vệ sinh răng miệng, cạo râu . Hữu Bằng ngạc nhiên thấy nó trống không . Mới hôm qua hãy còn đầy, sao hôm nay lại không còn một miếng nào ? Đưa mắt nhìn lên hàng xà bông trên kệ , Hữu Bằng giận run người khi chợt hiểu . Thì ra cái mùi xà bông đầy ấn tượng trên người Tịnh Nghi lúc nãy chính là mùi hỗn hợp của tất cả các chai dầu của anh trộn lại , trong đó có cả nước súc miệng , keo xịt tóc... và xà phòng cạo râu của anh đây. - Tịnh Nghi ! Tịnh Nghi đâu rồi... Quên mất nửa hàm râu chưa cạo sạch, Hữu Bằng đẩy mạnh cửa bước ra gọi lớn . Không có cô ở trong phò ng , anh vọt thẳng luôn xuống phòng ăn. Cả nhà đang tề chỉnh thưởng thức món bánh canh bột xắt , nghe tiếng anh gọi lớn đồng ngạc nhiên quay đầu lại : - Hữu Bằng ! Xuống ăn sáng đi cháu . Hôm nay vợ cháu nấu món bánh canh thơm ngon lắm. Đưa tay vẫy, bà Thanh đon đả gọi . Trong lúc con sen và ông Th ai tròn vo đôi mắt nhìn anh đầy lạ lẫm: - Trời đất ! Hữu Bằng... con sao vậy ? - Tịnh Nghi đâu rồi ? Lập tức ra đây. Không để ý thái độ của mọi người, Hữu Bằng hầm hầm gọi lớn. - Tôi đây . - Tay bưng một tô bánh canh to bốc hơi nghi ngút , Tịnh Nghi bươc lên khỏi nhà bếp , vui vẻ Đậy rồi à ? Để tôi múc cho anh một tô ăn luôn nhé. - Không cần . - Hữu Bằng hầm hầm giọng - Tịnh Nghi ! Ai cho phép cô sử dụng toilet trong phòng tôi chứ ? - Sao ư ? - Giọng Tịnh Nghi đầy ngơ ngác - Toilet ấy hư rồi, không sử dụng được ư ? - Không phải hư , nhưng toilet ấy của tôi - Hữu Bằng gằn giọng - Từ nay , cấm cô sử dụng. - Hữu Bằng ! - Ông Thái ngạc nhiên - Con nói gì lạ thế ? Tịnh Nghi là vợ của con sao không thể cùng sử dụng toilet ? Hổng lẽ con bảo cô ấy sang phòng ba hay phòng nội , mỗi lúc có nhu cầu sao ? - Sử dụng toilet với con sen có sao đâu. Mặt Hữu Bằng vẫn không nguôi sắc giận. Ông Thái lắc đầu : - Càng vô lý hơn . Toilet chung của cả nhà nằm dưới tầng trệt . Tịnh Nghi đang mang thai rất có nhu cầu sử dụng ph`ong vệ sinh, con đâu thể bắt cô ấy mỗi đêm trèo lên, trèo xuống thang lầu nhiều lần như vậy được... - Cha con các người thật là vô duyên quá . - Bây giờ bà Thanh mới chen vào - Không nhìn thấy mọi người đang ăn hay sao , mà cứ đem cái toilet ra tranh cãi thế ? Còn thằng Bằng, tại sao lại không cho Tịnh Nghi sử dụng chung toilet chứ ? Hai đứa đã là vợ chồng , thì có gì phải ngại ngùng, xấu hổ. Không phải ngại ngùng , cũng chẳng phải xấu hổ đâu . Hữu Bằng chỉ có cảm giác kinh tởm, gớm ghiếc thôi . Nhăn mặt, anh nói trong khổ sở: - Thế thì ngày mai con sẽ cho thợ xây thêm một c ai toilet nữa trong phòng ngủ của con . Ba và nội chẳng thể hình dung nổi đâu , chỉ trong một buổi sáng , cô ta không chỉ xài hết xà bông , kem cạo râu, dầu xịt tóc của con, còn đổ nó ra lênh lang n cả san` nhà. Báo hại con vừa bước vào đã phải té nằm dài dưới gạch. - Hả ? - Cố nén mà bà Thanh vẫn phải bật lên cười sặc sụa - Cháu bị té nằm dài trên gạch ư? Thảo nào... Bây giờ thì bà đã hiểu vì sao cháu của bà đùng đùng giận dữ rồi. - Con không cố ý đâu . Con đã xin lỗi anh ấy rồi . - Cúi thấp đầu , Tịnh Nghi nói trong niềm hối hận - Ngày mai, con sẽ mua đền lại cho anh ấy. - Nhưng vẫn còn một điều làm ta khó hiểu... - Cố giấu nụ cười vào môi, ông Thanh tò mò nói - Tịnh Nghi... sao con lại phá hết dầu của Hữu Bằng vậy ? - Con không phá đâu ạ . - Lắc đầu , Tịnh Nghi ngây ngô cãi - Chỉ tại... con không biết , ngỡ là xà bông nên tắm hết thôi. - Hả ! Ngụm bánh canh trong miệng con sen vọt hết ra ngoài - Tắm một lần từng ấy xà bông ! Cô Tịnh Nghi , sao mà cô tắm nhiều như vậy hả ? - Cũng tại tôi muốn bắt chước mấy bà nhà giàu trong phim bộ .Sợ một chai không đủ tạo bọt nên tôi mới đổ hết tất cả mấy chai vào . - Ngưng một chút, cô bẽn lẽn nói thêm - Toàn tiếng Mỹ , tiếng Tây làm sao tôi biết chai nào là xà bông, chai nào là keo xịt tóc, là dầu cạo râu kia chứ ? Trời ơi ! Không hẹn mà cả nhà đồng phát lên cười lớn trước lời thú nhận ngây thơ của Tịnh Nghị Nhất là bà Thanh và ông Thái , cả hai người như ăn phải trái cười, không sao ngưng được, vừa nín l.ai thấy buồn cười, mãi không thôi . Cô bé này... sao ngây thơ ngốc nghếch như vậy nhỉ ? Hừ ! Đang tức điên mà Hữu Bằng, cũng phải bật cười theo. Hình dung đến cảnh Tịnh Nghi lặn hụp giữa đám xà bông lẫn keo xịt tóc hổ lốn kia. - A ! - Nhìn thấy nụ cười nở trên môi Hữu Bằng , Tịnh Nghi mừng rỡ vỗ tay reo lớn - Hữu Bằng đã mỉm cười, anh ấy không giận nữa. - Ai nói thế ? - Xấu hổ vì đã lộ con người thật của mình, Hữu Bằng nghiêm nét mặt - Từ ngày mai, cấm cô bước vào toilet của tôi một bước. - Sao lại thế ? - Bà Thanh lắc đầu chẳng hài lòng - Đã là vợ chồng , sao cứ xưng hô cô , tôi lạnh lùng như vậy ? Hai đứa con sao lạ quá ? Lại sơ xuất nữa rồi. Hữu Bằng đưa mắt nhìn Tịnh Nghi . Giải thích sao bây giờ ? Không khéo bà nghi thì lộ hết. - Dạ, không lạ đâu nội . - Không chút bối rối Tịnh Nghi mỉm cười buồn - Vì chúng con quen miệng thôi . Trước đây lúc yêu nhau, sợ bị phát hiện , nên trước mặt mọi người cứ anh tôi , cô tôi... như ông chủ và nhân viên vậy. Ra thế . Bà Thanh gật đầu chợt hiểu . Hữu Bằng cũng nghe nhẹ nhõm . Thoát hiểu ! Không ngờ Tịnh Nghi coi vậy mà nhanh nhạy , và thông minh quá chứ , rất có tài ứng biến. - Lúc trước vậy , nhưng bây giờ phải khác . Từ hôm nay, ba muốn hai đứa xưng hô thân mật hơn . - Ông Thái chen vào rồi sang nói với Hữu Bằng - Còn chuyện này, ba muốn nói vơi con . Con nên chuẩn bị , mười môt. tháng này , gia đình ta sẽ sang nhà Tịnh Nghi nhận lỗi , rôi xin phép mẹ cô ấy cho chúng ta được làm lễ thú phạt. - Lễ thú phạt ! Đôi mắt Hữu Bằng mở lớn . Là lễ gì thế nhỉ ? Anh chưa từng biết bao giờ. Thấy anh con` ngơ ngác, bà Thanh nói rộng ra : - Tức là lễ thú nhận tội tiền dâm hậu thú của con với người ta đó . Dù sao thì cũng đã ăn ở với Tịnh Nghi đến mang thai, không làm đám cưới được cũng phải có một lễ gọi là xin lỗi. Ôi trời ơi ! Lại nảy sinh vấn đề rồi . Trán Hữu Bằng lấm tấm mồ hôi . Anh không ngờ cưới một cô vợ lại phải phiền phức thế . Hết lễ này đến lễ kia . Làm sao anh có thể đến nhà Tịnh Nghi để thú nhận một tội lỗi xấu hổ như thế được. - Dạ , không cần đâu ạ . - Một lần nữa Tịnh Nghi phải cứu anh - Trước khi cháu và anh Bằng chính thức sống với nhau như chồng vợ , chúng cháu đã từng tổ chức đám cưới rồi ạ. - Hả ? Những đôi mắt xoe tròn, cả mắt Hữu Bằng cũng thế . Tịnh Nghi nhẹ giọng : - Dạ, cháu tuy mồ côi cha từ nhỏ, nhưng cũng biết đến câu lễ giáo nho phong, nên đâu thể tự nhiên không chồng mà mang thai được. Ngưng một chút, cô nhẹ cắn môi nói tiếp : - Hôm đó , anh Bằng đã nhờ người đóng giả ba và bà nội , đến lạy bàn thờ, xin phép mẹ cháu được cưới cháu rồi.